Chương 7: Âm mưu của Tả Lãnh Thiền

Chương 7: Âm mưu của Tả Lãnh Thiền

"Ngươi... Ngươi là Nghi Lâm?"

Lâm Trần hơi kinh ngạc.

"Lâm công tử quen biết ta ư?"

Đôi mắt to tròn của Nghi Lâm lộ vẻ hoang mang.

Nàng rất nghi hoặc, hai người chưa từng gặp mặt, sao Lâm Trần lại biết mình chứ?

"Khụ khụ... Ta cũng nghe nói Hằng Sơn có một vị tiểu sư phụ tên là Nghi Lâm, Phật pháp tinh thông, nên mới nhớ kỹ. Ngươi cũng biết đấy, Lâm gia chúng ta vốn có duyên với Phật..."

Lâm Trần vội vàng nói bừa.

"Ồ..."

Nghi Lâm vừa nghe thì mặt liền đỏ lên, cũng không hỏi thêm nữa.

Quay lại chuyện chính, Lâm Trần tiếp tục nói: "Nghi Lâm tiểu sư phụ, thứ cho ta nói thẳng, tuy ngươi là người xuất gia, nhưng ta rất khó tin lời của ngươi. Dù sao thì Hằng Sơn Phái cũng là một trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái, làm sao ta biết đây có phải là quỷ kế do các ngươi hợp sức lừa gạt Lâm gia ta hay không?"

Nghi Lâm vừa nghe thấy Lâm Trần vẫn không tin lời mình nói, vội vàng đáp: "Lâm thí chủ, Hằng Sơn Phái chúng ta thật sự không phải như ngài nghĩ đâu. Chúng ta đến Phúc Châu không phải vì kiếm phổ tổ truyền nhà ngài, mà là để ngăn chặn người của Ma Giáo c·ướp đi Tịch Tà Kiếm Phổ, gây họa cho võ lâm..."

Nghi Lâm bèn kể lại đầu đuôi sự tình.

Hóa ra, chưởng môn Tung Sơn Phái là Tả Lãnh Thiền đã nói với sư phụ của Nghi Lâm là Định Dật sư thái rằng người của Ma Giáo sẽ đến Phúc Châu để c·ướp đoạt Tịch Tà Kiếm Phổ, rồi sẽ gây nguy hại cho võ lâm.

Để không cho quỷ kế của Ma Giáo thành công, Tả Lãnh Thiền đã đề nghị Hằng Sơn Phái đến Phúc Châu tiêu diệt giáo đồ Ma Giáo.

Định Dật sư thái là người chính trực, cũng không suy nghĩ sâu xa, nên đã đồng ý ngay.

Vì vậy mới có chuyện ngày hôm nay.

"Tả Lãnh Thiền đã bảo các ngươi đến đối phó người của Ma Giáo, nhưng vì sao chính Tung Sơn Phái lại đến c·ướp đoạt kiếm phổ tổ truyền của Lâm gia ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng người của Tung Sơn Phái có lòng tốt, muốn giữ giùm Tịch Tà Kiếm Phổ cho Lâm gia ta chắc!"

Lâm Trần hừ lạnh.

Đám ni cô ngốc nghếch này bị Tả Lãnh Thiền lừa đến Phúc Châu.

Nếu không có gì bất ngờ, vài ngày nữa họ sẽ bị người do Tả Lãnh Thiền phái tới giả dạng thành giáo đồ Ma Giáo g·iết sạch.

Đúng là bị bán đứng mà còn giúp người ta đếm tiền.

Ngu xuẩn hết chỗ nói.

Có điều, việc này cũng cho thấy Tả Lãnh Thiền thật sự không từ thủ đoạn nào để trở thành Ngũ Nhạc minh chủ.



Phàm là những kẻ cản đường hắn đều sẽ bị hắn s·át h·ại tàn nhẫn.

"Ta cũng thấy kỳ lạ, vì sao các tiền bối Tung Sơn lại đến c·ướp đoạt kiếm phổ Lâm gia các ngài? Chẳng lẽ chúng ta đã bị Tả Lãnh Thiền lừa rồi sao?"

Nghi Lâm chìm vào trầm tư.

Tuy rằng chưa trải sự đời, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc, ngược lại, nàng khá thông minh.

Lâm Trần chỉ cần gợi ý một chút là nàng liền nhận ra chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.

"Ngươi cũng không quá ngốc."

Lâm Trần nói: "Tất cả chuyện này đều là kế hoạch của Tả Lãnh Thiền, các ngươi bị lừa rồi."

"Sao bọn họ có thể làm vậy? Tung Sơn Phái là danh môn chính phái cơ mà."

Nghi Lâm nghiến răng, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.

Nàng vốn tưởng rằng Ngũ Nhạc Kiếm Phái cùng chung chí hướng, vinh cùng hưởng, họa cùng chịu.

Không ngờ sự thật lại tàn khốc đến thế.

"Giang hồ hiểm ác, những người xuất gia các ngươi tốt nhất nên quay về niệm kinh đi, đừng nhúng tay vào nữa. Vì các ngươi không phải đến để c·ướp kiếm phổ Lâm gia ta, nên ta cũng không làm khó ngươi, ngươi về đi."

Lâm Trần nói.

Hắn không phải kẻ g·iết người vô tội vạ.

Huống hồ Hằng Sơn Phái toàn là ni cô, cũng không có ác ý với Lâm gia, hắn không có lý do gì để g·iết người của họ.

"Ta phải mau chóng quay về báo chuyện này cho sư phụ. Lâm công tử, cáo từ."

Nghi Lâm đeo lại mạng che mặt và áo choàng.

Sau đó, nàng chắp hai tay vái chào Lâm Trần rồi vội vàng biến mất trong màn đêm.

...

Nghi Lâm vừa mới rời đi không lâu thì lại có một người vội vàng chạy tới.

Chính là Lâm Trấn Nam.

Ông vừa bước vào nhà thì lập tức cau mày.

Chỉ thấy dưới đất bừa bộn, còn có một lão già tóc bạc nằm trong vũng máu.



Còn con trai Lâm Trần thì lại không hề hấn gì.

"Cha, sao cha lại đến đây?"

Lâm Trần hỏi.

"Ta nghe người đánh mõ báo canh nói nhà thờ tổ bên này có đánh nhau, lo lắng xảy ra chuyện gì nên mới chạy qua xem."

Lâm Trấn Nam nói rồi nhìn sang Lâm Trần.

"Trần nhi, sao con lại ở đây? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Cha, cha nghe con nói, bọn họ là người của Tung Sơn Phái..."

Lâm Trần biết không giấu được nên bèn kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.

Dĩ nhiên, chi tiết cụ thể về việc g·iết c·hết Bất Trầm và Sa Thiên Giang thì bị hắn cố tình bỏ qua.

"Người của Ngũ Nhạc Kiếm Phái quả nhiên chưa từ bỏ ý định xấu."

Lâm Trấn Nam nhíu chặt mày.

Ông vốn tưởng rằng Ngũ Nhạc Kiếm Phái muốn đối phó Lâm gia thì ít nhất cũng phải mất một thời gian.

Không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy!

Nếu không phải Lâm Trần phát hiện kịp thời và ra tay ngăn cản thì vật gia truyền của Lâm gia đã rơi vào tay kẻ khác rồi.

Điều càng khiến Lâm Trấn Nam khó hiểu hơn là Lâm Trần lại có thể g·iết c·hết hai vị cao thủ danh túc của Tung Sơn Phái.

Tuy còn nghi hoặc, nhưng Lâm Trấn Nam cũng không hỏi kỹ.

Ông biết rõ, trên giang hồ này tồn tại rất nhiều cơ duyên.

Chỉ cần vận may đủ tốt, nhận được cơ duyên nào đó là có thể một bước lên trời.

Ông tin rằng Lâm Trần chắc chắn đã nhận được cơ duyên nào đó, võ công mới trở nên cao thâm khó lường như vậy.

Đây là chuyện tốt.

Lâm Trần càng mạnh, Lâm gia càng an toàn!

Lâm Trần lấy tấm cà sa ghi đầy Tịch Tà Kiếm Phổ ra, nói: "Cha, đây chính là bảo vật tổ truyền của Lâm gia ta, cha có muốn mở ra xem không?"

Lâm Trấn Nam nhìn tấm cà sa đó, ánh mắt vô cùng phức tạp.



Hồi lâu sau, ông lắc đầu nói: "Tằng tổ của con là Viễn Đồ công từng để lại di huấn, con cháu đời sau không được mở ra xem, nếu không hậu họa khôn lường. Vi phụ không thể làm trái lời tổ huấn, bí bảo gia truyền này vẫn nên do con giữ đi."

Lâm Trấn Nam là người trung hậu, ông biết rõ trong tấm cà sa này ghi lại kiếm pháp tuyệt thế, nhưng vẫn chọn tuân theo tổ huấn.

Ông biết thứ như kiếm pháp tuyệt thế này không phải cứ muốn luyện là luyện được.

Cần phải có thiên phú rất cao mới được, nếu không Lâm Viễn Đồ đã sớm truyền lại kiếm pháp rồi.

Đúng như câu nói ‘thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội’.

Nếu không có thực lực mạnh mẽ làm chỗ dựa, tấm cà sa này sẽ biến thành lá bùa đòi mạng.

Có thể lấy mạng ông bất cứ lúc nào.

Lâm Trần võ công siêu phàm, có phong thái của tiên tổ.

Để hắn bảo quản ⟨Tịch Tà Kiếm Phổ⟩ mới là lựa chọn đúng đắn nhất.

"Được, vậy kiếm phổ này tạm thời cứ để ở chỗ con."

Lâm Trần gật đầu nói.

Hắn muốn thử xem có thể dùng hệ thống để sửa đổi Tịch Tà Kiếm Pháp, để người bình thường cũng có thể tu luyện được hay không.

Còn có một lý do quan trọng hơn nữa.

⟨Tịch Tà Kiếm Phổ⟩ xuất hiện chắc chắn sẽ khiến những kẻ như Dư Thương Hải phải mạo hiểm hành động.

Đến lúc đó, mình sẽ có đủ lý do để trừ khử những kẻ như Dư Thương Hải, Tả Lãnh Thiền, Nhạc Bất Quần.

"Trần nhi, chúng ta về trước đi. Nhà thờ tổ này cũng đến lúc phải sửa sang lại rồi, đợi cha già rồi sẽ đến đây dưỡng lão, còn tiêu cục sẽ giao cho con quản lý."

Lâm Trấn Nam cười nói.

"Cha vẫn còn trẻ mà, chưởng quản Phúc Uy Tiêu Cục đến 100 tuổi cũng không thành vấn đề ạ."

Lâm Trần cười nói.

Hai cha con vừa đi vừa nói cười, quay về Phúc Uy Tiêu Cục.

Lúc này, trời đã tờ mờ sáng.

Lâm Trần tu luyện ⟨Thái Huyền Kinh⟩ chân khí dồi dào, tinh thần phấn chấn.

Cho dù không ngủ không nghỉ cả tháng cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Sáng sớm, trên đường người đi lại vội vã, kẻ mua trà sáng, người mua đồ ăn sáng, vô cùng náo nhiệt.

Chẳng biết từ lúc nào, có một người bước vào Phúc Uy Tiêu Cục.
thảo luận